Đăng ngày: 06/04/2012
Lượt xem: 3100

Trần Thị Thu Hương

Gió khe khẽ chuyển mùa - se se lạnh, cây bàng non lá đã ngã màu đồng, trên tóc mẹ chấm thêm vài sợi bạc, miệng ba cười in dấu vết chân chim. Tóc em xanh, xanh màu mây màu nước, miệng em cười thắm đỏ như son. Tuổi xuân em ai sinh, ai dưỡng, em vô tình chỉ biết nhận không cho…

          Sáng hôm nay bắt gặp em nơi cổng trường tóc đung đưa ngúng nguẩy, em dỗi mẹ 5 ngàn - chê ít không ưa, em so bì bạn ăn sáng 10 ngàn chưa đủ, cho con 5 ngàn con biết tiêu sao? Mắt mẹ buồn chớm màu sương sớm, con dại khờ cứa mẹ đau lòng…

          Bạn vô tình đuổi bắt đụng vào em, em lớn tiếng: Đồ con hoang không cha, không người dạy; bạn co người, nước mắt ướt rưng rưng; em cười lớn ra chiều đắc ý, bởi bạn “thua” em, không nói lại một lời…

          Cùng lũ bạn tụm năm tụm bảy, thật vô tư chê cô giáo lớp mình “bà cô già hung dễ sợ tụi bây ơi!”, rồi líu lo chuyện đông tây nam bắc, miệng như hoa mà lời như nước chảy, cuốn ào ào không biết bẩn hay dơ…

          Cô không sinh ra em, không một ngày nuôi dưỡng, cô chỉ là cô giáo của em thôi; nhưng cô xót xa khi tâm hồn em còn khép trước nỗi đau đồng loại, chưa biết công cha, nghĩa mẹ ơn thầy. Em biết không, 5 ngàn nhỏ em chê không lấy, nhưng mẹ dãi dầu biết mấy nắng mưa, phải về trễ, phải lo trăm mối, cả gánh nặng cuộc đời cha mẹ cõng trên lưng, 5 ngàn cho em, cho bé, cho bao chi phí khác, liệu 5 ngàn có là nhỏ không em?

          Em cười bạn không cha không mẹ, bạn đau lòng, nuốt nước mắt vào trong. Em biết không, mỗi con người sinh ra là một món quà thiêng liêng mà thượng đế ban cho nhân loại, bạn của em không lớn lên trong bầu sữa mẹ, mà lớn bằng tình nhân ái của người đời, sao em nỡ chôn tiếng cười của bạn, bạn em buồn - em sung sướng lắm sao? Em ơi em, trong cuộc sống còn bao mảnh đời bất hạnh, hãy xòe tay ôm bạn vào lòng, em phải biết cảm thông bởi trên đời nhiều đau thương mất mát, đâu dễ gì tròn trịa cả đâu em!

          Thầy cô dạy cho em bao tri thức, trong phút giây bỗng hóa già nua; trong lời nói của em không còn nữa thầy cô yêu kính mà chỉ còn những ông già bà lão, xin em đừng gọi thầy cô đầy lạnh lùng vô cảm, xót lòng thầy - em có biết không em…

          “ Sống trên đời cần có một tấm lòng” - một tấm lòng bao dung, vị tha, nhân ái, một tấm lòng biết cho và biết nhận, một tấm lòng chan chứa yêu thương…

          Em ơi em, trong cuộc sống phải biết cười, biết khóc, biết nói lời hay, biết yêu bạn, kính thầy, biết thương cha mái tóc xanh đổi bạc, biết xót mẹ hiền in đậm vết chân chim…

          Cô chỉ là cô giáo của em thôi, nhưng xin em hãy nghiêng mình trong gương sửa sang lời nói, xin hãy thoáng chút buồn để biết nhận nỗi đau, xin hãy cười tươi để hạnh phúc nở hoa lớp học, và để cây đời mãi xanh tươi.

 


Cô Hà Thị Ngọc Hoa
Hiệu trưởng


Cô Nguyễn Thị Thủy
Phó hiệu trưởng
Lượt truy cập: 1385367