Đăng ngày: 06/04/2012
Lượt xem: 3612

    

 
 

 

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa

Mồng năm tháng chín thu về hân hoan

 

          Sáng mồng sáu tháng chín, lúc tôi đang chuẩn bị áo quần tươm tất để đến trường dự Lễ khai giảng năm học 2010 – 2011 thì nhận được tin nhắn của người anh họ: “Chúc em một năm học mới nhiều niềm vui và thành công”. Tôi thực sự xúc động. Vì hai lẽ:

          - Một người làm lao động phổ thông như anh họ tôi mà còn biết hôm nay là ngày khai giảng và không quên chúc cô em như thường lệ đã làm trong suốt bao nhiêu năm qua dù khi tôi còn là một học sinh.

          - Hai là vì đây là buổi khai giảng thứ 10 của tôi với tư cách là một giáo viên. Tôi còn nhớ khai giảng năm học 2000-2001, ngày mồng 4 nhận quyết định của Sở nội vụ tôi vui sướng đến nỗi hét to giữa đường từ bên Sở giáo dục về nhà. Cả đêm mồng 4 tôi không ngủ được, cứ thỏa sức tưởng tượng về ngày mai. Mặc bộ áo dài màu hồng mới tinh cứ đi vào đi ra, ngắm trước ngắm sau chờ đến 6h15 phút để đến trường. Lần đầu tiên dắt xe vào cổng trường Lý Tự Trọng, sáng hôm ấy tôi bước thấp bước cao, người lâng lâng vui sướng vì thế là ước mơ ngày nào ấp ủ cháy bỏng nay đã thành sự thật. Tôi đồ rằng lúc đó tôi còn hồi hộp hơn cả một đứa trẻ ngày đầu tiên đi học lớp một. Và cảm giác rộn rã, hồi hộp, vui tươi ấy cứ theo tôi đến tận hôm nay. Tôi cứ nghĩ hay mình là trẻ con. Bởi sáng nay cũng thế. Tôi cũng chuẩn bị áo dài mới, dậy thật sớm, trang điểm đẹp rồi ngóng giờ giắt xe ra khỏi nhà với nhiều cảm xúc. Đoạn đường từ nhà đến trường chỉ hơn một cây số nhưng tôi đi mất 15 phút vì tôi có thói quen nhìn ngắm phố xá, phụ huynh và học sinh.

          Trong ngày khai trường, tôi đi rất chậm, cố tình để được gặp phụ huynh chở con đi học. Tôi đi ngang qua hai trường tiểu học. Và có những hình ảnh làm tôi rất xúc động: nhiều phụ huynh ngày thường tôi thấy họ xuyềnh xoàng  nhưng sáng nay họ bỏ cả buôn bán, ăn mặc chỉn chu dắt con đi khai giảng. Trên tay mấy “cô cậu”  tiểu học là những quả bóng bay nhiều màu sắc thật ngộ nghĩnh. Ngoài cổng, phụ huynh đứng chật cả đường đi, ai cũng cố chen lấn để có thể nhìn thấy đứa con bé nhỏ của mình bắt đầu năm học mới. Ánh mắt thân thương của phụ huynh chứa đựng bao nhiêu hy vọng vào tương lai của con. Họ hy vọng con mình sẽ có một năm học đạt kết quả tốt. Rằng con họ sẽ là những chủ nhân đầy tài giỏi của đất nước. Miên man suy nghĩ tôi đã đến cổng trường thân thương Lý Tự Trọng của tôi. Ngày khai giảng là ngày thật đặc biệt đối với tôi. Ngày này tôi luôn thấy mình hạnh phúc và tự hào vì được làm cô giáo. Và tôi thấy học sinh nào cũng đáng yêu. Sự đáng yêu của chúng thể hiện qua ánh mắt háo hức, tay bắt mặt mừng ríu ran chuyện trò sau mấy tháng nghỉ hè xa cách; qua cách ăn mặc, bộ đồng phục mới tinh thơm phức. Kể cả mấy học sinh cá biệt, ngỗ nghịch của năm ngoái cũng thấy chúng khác hẳn, đáng yêu…Thế mà hai năm lại đây tôi cứ khó chịu với việc học tránh bão, tránh lễ trước hai tuần giữa tháng tám rồi mới khai giảng sau. Điều đó tôi có cảm giác như bị đánh cắp cảm xúc. Tôi muốn ngày khai giảng phải là ngày tựu trường đầu tiên thiêng liêng trọng đại. Tiếng trống trường giòn giã phải làm rung lên trái tim của thầy cô, phụ huynh và các em. Cùng với cờ hoa rực rỡ, tình cảm mến thương, tiếng trống trường như một thứ âm thanh trong trẻo vang xa trong ký ức đẹp của tuổi học trò.

Liên Thủy

 

 

Các tin trước

Cô Hà Thị Ngọc Hoa
Hiệu trưởng


Cô Nguyễn Thị Thủy
Phó hiệu trưởng
Lượt truy cập: 1385366