Đăng ngày: 06/04/2012
Lượt xem: 3956

(Kính tặng thầy giáo Lê Văn Nhàn)

 Lương Hoàng Phương Uyên

 

           Khi đặt bút xuống viết bài văn này, con không cần phải suy nghĩ. Bởi đây là những tình cảm thật tận sâu trong trái tim con. Ba tiếng “Con xin lỗi” chưa bao giờ con nói được nên lời. Con hi vọng khi thầy đọc được bài viết này, thầy sẽ tha thứ cho đứa học trò bướng bỉnh, lì lợm - là con.

           Mang danh là lớp điểm nhưng tụi con làm thầy buồn nhiều lắm phải không thầy? Đáng ra, thầy đâu có chủ nhiệm lớp con, nhưng vì một số lí do, thầy được giao nhiệm vụ “ dạy dỗ” lớp 7/9 nổi tiếng “quậy và bướng” nhất trường sau gần một tháng dạy môn Ngữ Văn. Thầy biết không, ngày đầu thầy bước vào lớp, bốn mươi hai con người “siêu quậy” của lớp đã la hét, phản đối ầm ĩ. Tụi nó nghĩ thầy hay “ trừ điểm sổ đầu bài, chắc chắn sẽ hay la rầy, chẳng yêu thương gì tụi nó”.Đặc biệt, “đầu têu” trong vụ này là con – lớp trưởng. Tuy đứng đầu lớp nhưng con thường bày ra mọi lí do để thoái thác công việc thầy giao, không chịu quản lí lớp, bướng bỉnh không chịu nghe lời thầy. Con biết thầy buồn lắm nhưng con chẳng chịu nhận mình sai. Nhưng dần dà thầy đã khiến con thay đổi.

            Những bài học lí thú, những trò chơi thú vị, những buổi trò chuyện thấm đậm tình thầy trò làm con ngày càng hào hứng. Những ngày tụi con ốm, thầy lặn lội tìm đến tận nhà để trao cho tụi con từng hộp sữa, từng lời thăm hỏi động viên. Khi con thấy dáng thầy nơi ngưỡng cửa nhà con, con đã tự trách mình nhiều lắm.

          Nhớ lại thời gian thầy bị ốm, nước mắt con cứ chực chảy ra. Thầy ốm đến quắn cả người mà thầy vẫn cố ngồi dậy để  hỏi thăm về cái lũ quỷ sứ tụi con. Con biết, thầy thương tụi con vô cùng.

         Kỉ niệm sâu sắc nhất trong con là hôm lớp đi sinh hoạt ngoại khóa. Vì ham chơi, con đã bị té xuống mé biển Tiên Sa. Thầy đã toan chạy đến kéo con lên nhưng đành bất lực vì bệnh thoái hoá cột sống chưa dứt của thầy. Cũng may, con chỉ bị ướt người. Lúc con lên bờ, người run lên vì lạnh, con bắt gặp ánh mắt lo lắng của thầy. Con đã tự hứa con không khi nào làm thầy buồn nữa!

         Thế rồi, một năm học lại trôi qua, con bước vào kì thi cuối năm đầy cam go.Một vài dòng tin nhắn, cái vỗ vai động viên… của thầy là động lực cao lớn nhất để con quyết tâm làm bài thi. Chính nhờ sự quan tâm, cử chỉ ân cần của thầy mà con tự “ép” mình phải học thật giỏi để được dạy Văn như thầy.

          Hôm nay, dù đã trưởng thành hơn trong mọi việc nhưng con vẫn thấy mình yếu đuối đến lạ, cần vòng tay thầy ủ ấm chở che. Con biết, ở bất cứ nơi nào trên con đường con chọn, vẫn bóng thầy theo dõi bước chân con.


Cô Hà Thị Ngọc Hoa
Hiệu trưởng


Cô Nguyễn Thị Thủy
Phó hiệu trưởng
Lượt truy cập: 1409747