Đăng ngày: 06/04/2012
Lượt xem: 3763

Huỳnh Thị Kim Diễm

Chắc hẳn có rất ít người ở cái thành phố Đà Nẵng này biết đến ngôi trường mang tên “Lý Tự Trọng”. Nhưng đối với tôi nó lại ngược hoàn toàn 360­0. Nghĩa là tôi biết rất rõ về ngôi trường này hay nói một cách đơn giản khác là ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy.

          Bốn năm học dưới mái trường đủ để cho tôi không còn trở nên rụt rè, sợ hãi như lần đầu tiến bước vào cổng trường. Tôi bắt đầu trở nên bạo dạn hơn, tự tin hơn khi tiếp xúc với những người bạn chân thành, những thầy cô tận tình, chu đáo. Và tôi biết rằng tôi yêu họ biết bao…

          So với những trường khác trong thành phố thì trường tôi không đẹp và rộng bằng nhưng đó là cả một “kho chứa” tình cảm thiêng liêng. Nơi đây tôi đã học được những điều hay, lẽ phải, tôi bắt đầu trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Chính các thầy, cô giáo đã truyền nguồn cảm hứng cho tôi, truyền đạt cho tôi kiến thức, nghị lực sống và hơn hết là vững tin về con đường phía trước. Và tôi nghĩ rằng hầu hết các học sinh trong trường đều có một ý nghĩ như tôi là thầy cô giống như cha mẹ thứ hai của mình vậy.. Tôi không sao diễn tả nổi tâm trạng của mình khi được học dưới mái trường này: phấn khởi, hạnh phúc hay đơn giản chỉ là yêu thương. Từng cung bậc cảm xúc cứ len lỏi trong tôi mãi không thôi. Và từng ngày trôi qua, tôi mong sao thời gian có thể ngừng lại để mãi mãi không bao giờ rời xa ngôi trường này, những kỷ niệm vui vẻ tôi đã có, đang có và sẽ có. Từng giờ, từng phút, từng giây một trôi qua tôi ước mình có thể làm những điều gì đó xứng đáng với công dạy dỗ của Thầy cô. Tôi có thể cảm nhận được sự nhiệt tình, kiên nhẫn trong từng bài giảng và tôi bị cuốn hút, thôi miên bởi lời nói ngọt ngào, ân cần trong từng lời giảng bài  . Và một điều ta không thể chối cãi được, đó là: chính các thầy cô đã dạy dỗ các thế hệ học trò trở thành những công dân có ích cho xã hội. Thử hỏi trên thế gian này, nếu không có các thầy, cô giáo dẫn đường liệu bạn có trưởng thành như đúng nghĩa của nó không? Liệu bạn có thể không mắc phải những sai lầm không đáng có hay không? Câu trả lời là “Không”. Tôi đoan chắc như vậy.Và ngay tại ngôi trường này – tuy chưa đầy đủ về vật chất nhưng cũng thừa đủ về tình thương.

 Tôi học được kiến thức, học được tính tự chủ và hơn hết tôi cảm nhận được tình yêu thương của thầy cô dành cho mình. Và, tôi đã khám phá ra cái bí mật bấy lâu len lỏi trong tôi rằng: Tôi yêu ngôi trường này biết bao! 



Cô Hà Thị Ngọc Hoa
Hiệu trưởng


Cô Nguyễn Thị Thủy
Phó hiệu trưởng
Lượt truy cập: 1385108